Thoáng Phố Ngày Mưa
Lại bất chợt thả về bên góc phố
Dấu chân mòn trên ngõ cũ lãng quên
Mùa chớp mắt cùng thời gian đi mãi
Ta còn buồn theo con nắng lênh đênh
Ngày nhạt lòng nên rủ áo ra đi
Ta nuối tiếc tay ghì không nở bỏ
Góc riêng ta đành thả theo chiều gió
Cõi mơ hồ thinh lặng khát trên môi
Thành phố bây giờ buồn quá đi thôi
Mây lãng đãng bay không còn chổ trọ
Ta cũng ngây ngơ một chiều đứng đó
Nụ xuân hờ rơi xuống hóa mây bay
Ngày sài gòn nắng rát cả bờ môi
Chiều lất phất mưa ngâu về rắc hạt
Một cõi đi về có ai chợt hát
Trịnh đâu rồi hồn lạc giữa chiều nay
Con phố dập vùi chìm dưới mưa bay
Ta lóng ngóng ra vào cùng nỗi nhớ
Nhìn bong bóng rơi nhẹ nhàng tan vỡ
Nhói lòng đau sâu thẳm trái tim mình
Trịnh đi rồi bỏ vạt nắng phiêu linh
Hoàng hôn xa khắc mình trong tưởng niệm
Ngày chợt vội vàng nhuộm chi màu tím
Để hương tàn nghe nhạt cả lòng hoa
Chiều lại mưa trôi bóng xa xa
Từng hạt mỏng ướt mềm trang kỉ niệm
Mắt phố vừa lên nhuộm màu cũng tím
Có còn ai chờ đợi giữa phôi pha?
Ngọc Vân
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet