Chuyện tình của mẹ
Mười tám tuổi tôi đã thành người lớn
Biết nghĩ suy nên thương mẹ vô cùng
Suốt một đời chịu cảnh kiếp chồng chung
Mẹ lấy cha để gánh gồng tội nợ
Cha bạc tình còn vũ phu vô cớ
Cứ đè ra hành hạ mẹ suốt ngày
Về đến nhà cơm chưa có ăn ngay
Lại đánh mẹ hộc máu mồm máu mũi
Vừa đấm đá vừa gầm gào mắng chửi
Cho tao ăn tệ hơn chó vậy à
Mẹ nuốt nghẹn mà chẳng dám kêu la
Khi tỉnh dậy tấm thân tàn nhàu nát
Mẹ ôm hận lòng đớn đau chua chát
Chạy ngược xuôi buôn bán kiếm đồng tiền
Ôm chặt tôi mẹ nức nở hằng đêm
Mẹ muốn chết nhưng vì tôi phải sống
Trong cơn mơ mẹ gặp toàn ác mộng
sợ hét la nước mắt chảy lưng tròng
Tôi thương mẹ và chỉ ước cầu mong
Cha tu chí đừng bạc bài say xỉn
Vì thương tôi mẹ lặng thầm câm nín
Bỗng ngày kia cha đi mãi không về
Mẹ sửa soạn xinh không thể nào chê
Bởi vốn dĩ xưa nay người đã đẹp
Da trắng mịn mắt phượng mày ngài nét
Má lúc nào cũng hồng dậy như son
Nay nhìn mẹ càng thấy rạng rỡ hơn
Ôi gương mặt toát vẻ hiền thánh thiện
Mẹ cứ như có phép màu ẩn hiện
Nét khổ đau tan biến tự khi nào
Mẹ dẫn tôi đi gặp bác hỏi chào
Vào tham quan một vườn khu du lịch
Ôi đẹp quá tôi say sưa mê thích
Chạy tung tăng theo mấy trẻ vui đùa
Chợt quay lại mẹ nước mắt đầm đìa
Tôi không hiểu vì sao mà mẹ khóc
Bác ôm mẹ vuốt ve lên mái tóc
Như động viên như an ủi vỗ về
Tôi chưa lớn nhưng cũng chẳng ngô nghê
Nên không thích bác Quân ngồi ôm mẹ
Sau đi ăn mẹ lại ngồi vui vẻ
Lúc đêm về tôi cùng mẹ ngủ chung
Khi giật mình chẳng thấy mẹ nằm cùng
Tôi hốt hoảng chạy ào ra mở cửa
Tôi không thể tin vào tai mắt nữa
Hai người ôm nhau thắm thiết không rời
Anh yêu em thương em lắm em ơi
Sáng thức dậy ánh bình minh rực rỡ
Tay trong tay mẹ tưng bừng hớn hở
Tôi chạnh buồn lòng lại nghĩ tới cha
Tôi khăng khăng nhất quyết phải về nhà
Nên rời bỏ cuộc chơi dài dang dở
Đêm mẹ buồn ôm tôi trào nức nở
Bố chỉ là con quỷ đội lốt người
Bố đã bỏ luôn đi với một người
Tìm hạnh phúc tìm niềm vui mới
Có con riêng nhưng mẹ không dám nói
Sợ con buồn ảnh hưởng tới tương lai
Với bác Quân mẹ chẳng có gì sai
Con không thích mẹ sẽ không gặp nữa
Bác cũng đã chuyển luôn rời nhà cửa
Mẹ con mình sống nương tựa vào nhau
Bố bỏ mẹ nhưng lại cứ lâu lâu
Về kiếm chuyện vòi tiền rồi đánh mẹ
Mẹ đớn đau trái tim vò rạn xé
Gương mặt buồn tàn tạ đến xót xa
Tôi thương mẹ giấu nước mắt nhạt nhòa
Tự trách mình sao cản tình yêu mẹ
Và tôi quyết trong âm thầm lặng lẽ
Tìm bác Quân nay đang ở nơi nao
Khi tìm ra tôi đã chở mẹ vào
Bác bị bệnh đang nằm trong bệnh viện
Cả hai người cùng bàng hoàng quyến luyến
chỉ vì tôi tình yêu phải cách xa
Tôi ý tứ rời phòng nhẹ bước ra
Thấy hai người vui niềm vui kỳ lạ
Nắm chật tay anh thương em nhiều quá
gương mặt buồn lại rực nét hồng tươi
Xin từ đây con chúc phúc hai người
Về với nhau không còn ai cản nữa
Tg : Nguyễn Thị Tính
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet