Đông tàn
Đông lại trở về bên phố núi
Chăn chiếu buồn lạnh giá cô đơn
Em dại khờ bỏ tôi đi mất
Dối lừa nhau em có được gì?
Em đi để lại những niềm đau
Tôi chẳng trách dẫu đôi lần nhớ đến
Em chắc sẽ vô tình sang bến mới
Bờ bên này ai ngóng trông theo
Quá khứ buồn chỉ một cơn mê
Rồi quên hết những lỗi lầm ray rứt
Tôi sẽ đốt những bài thơ viết tặng
Cứ như một lần lầm lỡ tin em.
Đông tàn rồi vẫn thế có gì đâu
Ở bên ấy gió có xuôi miền nhớ
Rồi một ngày tàn phai bến bãi
Lau sậy buồn cho một thưở ngu ngơ…
Trần Quốc Dũng
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet