Chuếnh choáng
Mùa hạ trước vô tình ta nhặt được,
Mảnh tình côi ai làm rớt bên đời,
Trang điểm lại, trên bước đường xuôi ngược
Mỗi đêm về hồn chìm đắm chơi vơi,,,,,
Rồi thu đến,,, trái tình vừa chín mọng,
Lá vàng rơi, lồng lộng gió giao mùa.
Qua bao nỗi thăng trầm luôn biến động.
Tình quay về với cơn lốc mùa xưa.
Mây vần vũ,,,, ngoài kia trời giông bão.,,,
Gió loạn cuồng,,,,tâm não cũng cuồng quay,, .
Ta nghe thấy,,, cả hồn mình chao đảo,,,,
Nốc cạn sầu,,,, tha thiết chẳng làm say…
Ta trói buộc tình mình trong hoang dại.
Để tương tư, dùng cảm hứng làm thơ.
Ta,,,, tìm hết kỷ niệm buồn gom lại,,,.
Để nhớ thương và,,, cũng để đợi chờ,,,,,,
Không ai biết,,,, chỉ một mình ta biết,,,,,
Ta song hành,,, bất diệt với tình thơ,,,
Còn người nữa,,,, người này,,, người cũng biết,,,
Nên lặng nhìn,,, ta,,, chuếnh choáng,, bơ vơ….
+Nguyễn ngọc Hồng Phước
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet