Tình thơ dại
Có một tình yêu tuổi học trò
Tôi yêu em lắm rất ngây thơ
Cái thời thơ dại cài hoa trắng
Em cười tôi ngắm trộm lòng mơ
Có một chiều kia bỗng vu vơ
Tập tành tôi viết mấy câu thơ
Xếp làm cánh nhạn bay sang đấy
Em đọc…nhìn tôi..thẹn. .ngó lơ
Rồi mỗi chiều sang lại nhớ nhiều
Đạp xe trên phố dạ liêu xiêu
Ngang nhà em đấy..mà không thấy
Lòng buồn như thể nhớ người yêu
Ai thêu cánh phượng vào trang giấy..
Ai hoạ dùm tôi nỗi đong đầy .?
Hay câu thơ viết theo ngày tháng
Bằng cả trời mây với tim này !
Có ai đếm hết lá vàng đâu
Có ai gom nhớ lấp nỗi sầu
Ai cho ai nhận tình thơ dại ?
Để cả mùa thu cũng úa màu.
Vắng qua không biết là bao nhiêu
Tôi về quê cũ cũng cuối chiều
Đếm bao nhiêu bước và mong đợi
Trở lại tìm em…mộng ước nhiều
Có lẽ thời gian đã nhạt mờ
Bao nhiêu kỷ niệm với mộng mơ
Gió mưa vội cuốn tình ai đó
Dáng nhỏ giờ đây đã hửng hờ…
Sưu tầm
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet