Chiều quê mẹ
Chiếc xuồng nhỏ, đưa tôi về xóm nhỏ
Khói đốt đồng như lam tỏa triền đê
Bến sông xưa, nay có dịp trở về
Miền châu thổ, của vùng quê yêu dấu
Xưa nơi đây, qua rồi thời thơ ấu
Rặng Trâm bầu cũng mấy độ thay hoa
Cây sầu đâu, nghiêng bóng đổ sau nhà
Chòm điên điển, đơm hoa vàng trước ngõ
Chiếc cầu tre bắt qua bờ kênh nhỏ
Nước lũ về, đàn cá đỏ tung tăng
Mắt mẹ tôi sâu đậm nét in hằn
Vai gầy guộc, bởi gánh quằn sương gió
Chiếc chõng tre, dáng mẹ ngồi nhỏ thó
Tiếng khua dầm, con chó cỏ ùa vang
Mẹ tươi vui, vươn mắt lệ hai hàng
Lòng quặn thắt, bẽ bàng bên gối mẹ
Chiều quê tôi, cơn mưa mùa buông nhẹ
Bông súng đồng, mẹ nấu mẻ làm chua
Cá linh kho, bông điên điển nửa mùa
Hương gạo mới, bữa cơm chiều đạm bạc
Hoàng hôn buông, mưa mùa thêm nặng hạt
Mẹ tôi buồn, đưa mắt dõi nhìn xa
Phút phân ly, tôi bật khóc vỡ òa
Vai trĩu nặng, bởi lệ nhòa mẫu tử
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet