Bộ quần áo may đo
Tôi định đi may đo một bộ quần áo mới cho thật vừa vặn. Tôi đến cửa hàng may đo nổi tiếng với cái tên hấp dẫn: “Sẵn sàng phục vụ”.
Ra đón tôi là ông giám đốc cửa hàng, một người trông hoạt bát, nhanh nhẹn và rất dễ thương. Sau khi biết mục đích của tôi, ông giám đốc lịch sự giải thích rằng, cửa hàng này chỉ nhận may đo bằng vật liệu của khách hàng.
– Vật liệu gì cơ? Tôi hỏi.
Ông giám đốc đưa cho tôi một cuốn sách dày cộp, bên ngoài bìa có đề hàng chữ: “Những chỉ dẫn cần thiết mà khách hàng cần biết”.
– Đề nghị anh nghiên cứu kỹ những chỉ dẫn này. – Giám đốc nói – Và mua đủ những thứ vật liệu cần thiết đem đến đây. Chúng tôi xin vui lòng phục vụ.
Ít lâu sau, tôi lại đến cửa hàng may đo ấy. Bác lái xe taxi xách giùm tôi một vali lớn vào theo.
– Đây, hãy đặt vali lên bàn này. – Giám đốc chỉ tay lên bàn mình. Và ông ta hỏi thêm một cách lịch sự – Hy vọng rằng quý khách mang đủ mọi thứ như trong quyển chỉ dẫn đấy chứ?
– Vâng, đủ mọi thứ – Tôi vừa đáp vừa mở chiếc vali to tướng ra.
– Được rồi, chúng ta hãy kiểm tra xem. – Giám đốc nói và mở cuốn sách hướng dẫn ra.
– Vải này, ba thước rưỡi đúng như trong bản chỉ dẫn.
– Tốt lắm, còn vải lót?
– Vải lót đây.
– Vải dựng?
– Có ngay, Cranh lông ngựa loại thượng hạng.
– Thế thì tuyệt trần. Mấy cuộn chỉ?
– Ba cuộn chỉ màu và ba cuộn chỉ trắng.
– Được rồi. Kim cài có chưa?
– Đầy đủ kim cài và kim băng nữa. Nhớ là kim cài của tôi núm nhựa nhiều màu hẳn hoi.
– Thế còn nhẫn đê?
– Đây, hai chiếc.
– Sao lại hai chiếc? Trong hướng dẫn chỉ yêu cầu một nhẫn đê mà thôi.
– Tôi hy vọng rằng thợ may của ông có đủ hai tay.
– Thật là một ý kiến tuyệt vời. Chúng tôi xin hoan nghênh và sẽ rút kinh nghiệm sửa vào bảng hướng dẫn mới. Còn phấn màu? – Đây rồi, đây là kim này, cúc áo này, cúc tay này. À, thế còn thước đâu?
– Tôi đã mua cả thước dây lẫn thước gỗ đây.
– Tuyệt lắm, thế còn kéo?
– Đây, tôi chỉ kiếm được một kéo thợ may, một kéo loại trung.
– Kéo loại trung thì chúng tôi không cần. Nhưng thôi, cửa hàng chúng tôi không quan liêu hình thức làm gì. Đồng chí cứ đưa cả hai cái kéo cho chúng tôi dùng cũng được.
Cuối cùng, giám đốc cửa hàng nhìn tôi với vẻ đầy thiện cảm:
– Anh khiến tôi rất có cảm tình. Cứ như thế này chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành một khách hàng gương mẫu có tính kỷ luật và tự giác.
– Tôi rất vui mừng! – Tôi nói và đưa ra một tờ giấy. – Còn cái này nữa. Giấy chứng nhận của bệnh viện.
Nhưng giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Giấy chứng nhận của bệnh viện làm gì? Tôi không hiểu. Và hình như điều này không quy định trong bản chỉ dẫn.
– Đấy là giấy tờ chứng nhận của khoa ngoại bệnh viện rằng hai tay tôi dài bằng nhau. Và hai chân cũng vậy. Điều nay sẽ tạo thuận lợi hơn cho cửa hàng khi cắt may.
– Thật là một sáng kiến tuyệt vời. – Giám đốc cửa hàng reo lên – Từ nay trở đi nếu khách hàng nào không có giấy chứng nhận này thì đừng hòng đến may đo – Giám đốc cửa hàng nắm tay tôi đầy vẻ thích thú và cảm ơn.
Bỗng ông ta chợt nhớ ra điều gì, nét mặt thay đổi hẳn, ngơ ngác tìm quanh rồi lục bới trong vali của tôi. Sau đó, ông ta lắc đầu thất vọng:
– Hỏng rồi ông ơi! Có cái quan trọng nhất thì ông lại không mang đến, thế máy đâu?
– Máy gì? Lần này đến lượt tôi không hiểu.
– Còn hỏi máy gì nữa à? Tất nhiên là máy khâu, ông bạn ạ!
– …!
Thế là tôi đành phải mua một bộ quần áo ở cửa hàng bán quần áo may sẵn. May mà cũng chọn được bộ vừa như in!
Ra đón tôi là ông giám đốc cửa hàng, một người trông hoạt bát, nhanh nhẹn và rất dễ thương. Sau khi biết mục đích của tôi, ông giám đốc lịch sự giải thích rằng, cửa hàng này chỉ nhận may đo bằng vật liệu của khách hàng.
– Vật liệu gì cơ? Tôi hỏi.
Ông giám đốc đưa cho tôi một cuốn sách dày cộp, bên ngoài bìa có đề hàng chữ: “Những chỉ dẫn cần thiết mà khách hàng cần biết”.
– Đề nghị anh nghiên cứu kỹ những chỉ dẫn này. – Giám đốc nói – Và mua đủ những thứ vật liệu cần thiết đem đến đây. Chúng tôi xin vui lòng phục vụ.
Ít lâu sau, tôi lại đến cửa hàng may đo ấy. Bác lái xe taxi xách giùm tôi một vali lớn vào theo.
– Đây, hãy đặt vali lên bàn này. – Giám đốc chỉ tay lên bàn mình. Và ông ta hỏi thêm một cách lịch sự – Hy vọng rằng quý khách mang đủ mọi thứ như trong quyển chỉ dẫn đấy chứ?
– Vâng, đủ mọi thứ – Tôi vừa đáp vừa mở chiếc vali to tướng ra.
– Được rồi, chúng ta hãy kiểm tra xem. – Giám đốc nói và mở cuốn sách hướng dẫn ra.
– Vải này, ba thước rưỡi đúng như trong bản chỉ dẫn.
– Tốt lắm, còn vải lót?
– Vải lót đây.
– Vải dựng?
– Có ngay, Cranh lông ngựa loại thượng hạng.
– Thế thì tuyệt trần. Mấy cuộn chỉ?
– Ba cuộn chỉ màu và ba cuộn chỉ trắng.
– Được rồi. Kim cài có chưa?
– Đầy đủ kim cài và kim băng nữa. Nhớ là kim cài của tôi núm nhựa nhiều màu hẳn hoi.
– Thế còn nhẫn đê?
– Đây, hai chiếc.
– Sao lại hai chiếc? Trong hướng dẫn chỉ yêu cầu một nhẫn đê mà thôi.
– Tôi hy vọng rằng thợ may của ông có đủ hai tay.
– Thật là một ý kiến tuyệt vời. Chúng tôi xin hoan nghênh và sẽ rút kinh nghiệm sửa vào bảng hướng dẫn mới. Còn phấn màu? – Đây rồi, đây là kim này, cúc áo này, cúc tay này. À, thế còn thước đâu?
– Tôi đã mua cả thước dây lẫn thước gỗ đây.
– Tuyệt lắm, thế còn kéo?
– Đây, tôi chỉ kiếm được một kéo thợ may, một kéo loại trung.
– Kéo loại trung thì chúng tôi không cần. Nhưng thôi, cửa hàng chúng tôi không quan liêu hình thức làm gì. Đồng chí cứ đưa cả hai cái kéo cho chúng tôi dùng cũng được.
Cuối cùng, giám đốc cửa hàng nhìn tôi với vẻ đầy thiện cảm:
– Anh khiến tôi rất có cảm tình. Cứ như thế này chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành một khách hàng gương mẫu có tính kỷ luật và tự giác.
– Tôi rất vui mừng! – Tôi nói và đưa ra một tờ giấy. – Còn cái này nữa. Giấy chứng nhận của bệnh viện.
Nhưng giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Giấy chứng nhận của bệnh viện làm gì? Tôi không hiểu. Và hình như điều này không quy định trong bản chỉ dẫn.
– Đấy là giấy tờ chứng nhận của khoa ngoại bệnh viện rằng hai tay tôi dài bằng nhau. Và hai chân cũng vậy. Điều nay sẽ tạo thuận lợi hơn cho cửa hàng khi cắt may.
– Thật là một sáng kiến tuyệt vời. – Giám đốc cửa hàng reo lên – Từ nay trở đi nếu khách hàng nào không có giấy chứng nhận này thì đừng hòng đến may đo – Giám đốc cửa hàng nắm tay tôi đầy vẻ thích thú và cảm ơn.
Bỗng ông ta chợt nhớ ra điều gì, nét mặt thay đổi hẳn, ngơ ngác tìm quanh rồi lục bới trong vali của tôi. Sau đó, ông ta lắc đầu thất vọng:
– Hỏng rồi ông ơi! Có cái quan trọng nhất thì ông lại không mang đến, thế máy đâu?
– Máy gì? Lần này đến lượt tôi không hiểu.
– Còn hỏi máy gì nữa à? Tất nhiên là máy khâu, ông bạn ạ!
– …!
Thế là tôi đành phải mua một bộ quần áo ở cửa hàng bán quần áo may sẵn. May mà cũng chọn được bộ vừa như in!
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet