Bài thơ nhớ mẹ
Từ thuở lìa xa ngôi nhà nhỏ
Gĩa từ bóng mẹ bước chân đi
Làm thân ly khách miền xa lạ
Thương nhớ ngày đêm biết nói gì
Nơi chốn đô thành đầy cát bụi
Trên đường thiên lý ngát phong sương
Tháng năm sống mãi nới đô thị
Áo đã sờn vai chiếc áo hường
Con vẫn chưa về thăm quê cũ
Chưa về viếng mẹ,mẹ hiền ơi
Thân gái muôn phương đời lữ thứ
Đã tự nghìn xưa bạc bẻo rồi
Đã tự nghìn xưa là gió nước
Là cánh chim côi ở cuối trời
Quê hương lẩn giữa màu mây bạc
Muốn về nhưng nẻo cũ xa xôi
Để những đêm buồn như đêm nay
Con nhìn ngọn nến mắt mù cay
Tưởng hình bóng mẹ nơi quê cũ
Lệ mờ thương nhớ dáng hao gầy
Áo nâu có phai vì nước mắt
Những chiều quê lạnh gió mưa sa
Tháng năm bao nước thời gian đã
Gội trắng rồi chưa tóc mẹ già
Và ai sẽ thay con nhen lửa
Những chiều đông giá buốt mẹ ơi
Ai khép dùm con đôi liếp cửa
Khi thu mang lệ đến giăng trời
Cho mẹ vơi đi niềm giá lạnh
Cho lòng cằn cổi đở quạnh hiu
Cho lệ mỏi mòn trong đáy mắt
Vơi nhiều trên má hóp nhăn nheo
Ôi bao chua xót ,ôi thân gái
Đã mấy năm trời xa cố hương
Từng đêm dõi mãi mây vô định
Nuốt vội niềm đau lúc nhớ thương.
Sưu tầm
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet