Tôi là tôi
Tôi là tôi
Tôi thích cố đơn, thích một mình,
Thích ngồi lặng lẽ để suy tư.
Mà sao văn vè là tình tứ?!
Để tôi dệt mãi một giấc mơ…
Tôi đã biết yêu tự bao giờ?!
Đêm đêm lại nghĩ chuyện vu vơ.
Có khi ôm nỗi niềm trống vắng,
Trách sao tình ấy quá hững hờ.
Có lẽ tại tôi quá ngu ngơ,
Cô đơn đâu phải kẻ dại khờ!
Yêu làm chi để rồi đau khổ?!
Để biết rằng mình thật ngu ngơ.
Tôi muốn là tôi của hôm nào,
Là “kẻ độc hành” chẳng thiết chi.
Chẳng cần văn vẻ hay tình ý,
Chỉ một mình thôi, chẳng nghĩ gì…
Sưu tầm
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet