Tôi của ngày xưa
Trưa nắng đổ, chiều mưa rào bất chợt
Hai bóng hình vẫn chung một lối đi…
Em đi trước, anh đi sau thầm lặng
Đường vào đời đã có anh và em…
Anh đã quen gọi hai tiếng “em ơi” !
Từ cái dạo anh, em còn đi học…
Em đi trước vai tròn ôm cặp sách
Anh theo sau, bộ vó dạng khinh đời !
Tóc rối tung anh chẳng cần lược chải
Cặp kính cận dầy như đít đáy ly !
Áo màu trắng, cổ sờn, vai bạc thếch
Sớm nát nhàu bởi ngủ giữa sân trường…
Sáng chào cờ, tên anh vinh hạnh đọc
(bởi yêu thơ rồi thao thức làm thơ…)
Em nhíu mày ! người gì đâu kỳ lạ !
(học như chơi, chơi mà học như anh !)
Em tha thướt, dịu mềm như tơ liểu
Đôi tà áo dài mềm mại, phẳng phiu…
Tóc rẽ ngôi trên vầng trán mịn màng
Kẹp màu tím cài làm duyên, làm dáng…
Nắng ngày xưa sao dịu dàng đến lạ !
Giữa sân trường, có người đến làm quen…
Nhìn dáng anh, em không sao hiểu nổi ?
Chỉ hiểu ánh mắt nồng nàn,
sâu thẳm một trời thương !…
Giữa sân trường, có người đến làm quen…
Nhìn dáng anh, em không sao hiểu nổi ?
Chỉ hiểu ánh mắt nồng nàn,
sâu thẳm một trời thương !…
Rồi từ đó sân trường bừng màu nắng
Có anh chàng ngạo nghể đứng bình thơ…
(họ và tên được nhiều người nhắc đến)
Bởi yêu thơ và say đắm làm thơ…
Nhà anh, nhà em chung một con đường
Ngày hai buổi ta đến trường vào lớp
Bao kỷ niệm con đường thân thương ấy
Mãi theo anh, em đến suốt cuộc đời…
Trưa nắng đổ, chiều mưa rào bất chợt
Hai bóng hình vẫn chung một lối đi…
Em đi trước, anh đi sau thầm lặng
Đường vào đời đã có anh và em…
Nguyễn Anh Khanh
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet