Thơ tình: Nỗi buồn của thời gian

Nỗi buồn của thời gian
Khi còn trẻ em nghe người ta nói
Tuổi già vẫn có tình yêuỞ tuổi bốn mươi cuộc sống mới bắt đầu
Em không hiểu nhưng chẳng nghĩ gì lâu
Cứ hồn nhiên như cỏ dại
Giữa bao la thơm ngát của đất trời
Rồi đến ngày em vào tuổi bốn mươi
Em đã biết nâng niu cái đẹp
Và em biết hát bản tình ca đắm say
Em ngọt ngào như trái chín trên cây
Em như con ong đến ngày làm mật
Em đã chạm tay vào hạnh phúc
Rồi đến ngày em sang tuổi sáu mươi
Chiếc gương cũ ngày nào em chẳng muốn soi
Ngoảnh mặt đi giấu nỗi lòng thổn thức
Em đưa tất cả vào miền ký ức dẫu buồn vui
Ngay cả khi rực rỡ ánh ban mai
Em vẫn sợ nắng chiều vụt tắt
Em vẫn cần một bàn tay nắm chặt
Dắt em đi trong ấm áp yêu thương
Ngay cả khi mùa đông đã đến gần
Em vẫn cần một tình yêu nồng cháy
Để khiến em tan chảy thành hồ nước mênh mông
Năm tháng đã cho em
Một bông hoa tươi thắm
Một chiếc lá thu vàng
Em ướp lên trang giấy
Nỗi buồn của thời gian

Bình luận

XEM THÊM NGAY
ĐĂNG KÝ THIẾT KẾ

CHAT VỚI

X HOME - THINKDIFFERENTLY * NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT chuyên thiết kế, thi công xây dựng, nội thất, sơn bả thạch cao, mỹ thuật, sân vườn tiểu cảnh, cây cảnh, cây công trình. Hotline: 0965.163.169 - 0975.163.169 - 0949.163.169 - 0902.112.114 -