Thơ tình buồn ngắn và hay P3
Trước khi yêu tôi đến tìm thượng đế
Để xin người giải thích nghĩa yêu đương
Sau khi yêu tôi đến tìm thượng đế
Xin chiếc bình đựng lệ đau thương…
Học đi em mai làm bác sĩ
Khám tim anh xem kó thủy khung không…
Nếu phải chờ nhau mà hóa đá
Kũng xin chờ thử 1 lần xem
Chỉ sợ khi em thành núi tuyết
Ngàn đời chẵng thấy dấu chân anh…
Trong trường tồn ai là người giỏi sử
Tìm giùm tôi lich sử kủa tình yêu
Tại nơi nào và không gian nào
Đã đưa nó đi vào bất diệt…
Khi nào trái đất ngừng quay
Trái tim ngừng đập anh ngừng yêu em…
Giọt lệ sầu vương trên mí mắt
Em vô tình khơi lai mối tình kâm
Tinh yêu đi không bao giờ trở lại
Trên đường đời khỉ kòn lại minh anh
Trên trời kao vi sao kia vẫn sáng
Trọn đời này anh mãi yêu mình em…
giữa một giờ thiêng tình rất đẹp
rất buồn và rất rất thanh thanh
may ai bán nguyệt tình ai nhỏ
em ạ yêu nhau chết cũng đành.
Ta đem chôn tình yêu
Rồi trồng lên bia mộ
Lạy Chúa ! Thế là xong
Hai đứa cùng nói khẽ…
Nhưng tình yêu vùng dậy
Trách móc nhìn chúng ta
Các người nói gì vậy ?
Ta đang sống đây mà.
Không phải mùa thu sao có cúc
Vàng ươm cả một góc chợ chiều?
Không phải mùa hè sao có nắng?
Cây đổ lâu rồi, gió vẫn reo…
Tính ta cùng lạ như trời đất
Trái chín, hoa thơm chẳng đợi mùa
Ngày nào cũng thấy đầy vơi thế
Người ơi đỏ mắt những mong… chờ…
Anh có mỗi một tình yêu duy nhất
Em lấy rồi anh biết gửi trao ai
Số phận mình anh mãi không lùi bước
Bởi vì em chỉ có một trên đời
thơ anh giờ đã cụt
tìm chẳng còn một chút
quanh co chỉ một điều
anh xin ngỏ lời yêu
anh trôn tình anh tận đáy lòng
trôn luôn kỷ niệm cùa ngày xanh
trôn lời gioa ước ngày xưa ấy
tiễn bức em đi để lạnh lùng
Nếu có thể sương tan vào cỏ
Thì em tin cỏ sẽ rất xanh
Nếu có thể em tan vào anh
Thì em tin anh cũng xanh mồ cỏ.
Người về bỏ lại mình tôiBơ vơ cô quạnh giữa nơi đô thànhNgười về nắng ấm gió lànhMình tôi lặng lẽ giữa vành trăng thơ.
cô bé vô tư của ta ơi
đêm nay mười sáu trăng tròn rồi
nhành liễu có cong làm trăng khuyết
lời thương đừng nỡ để xa xôi
Em về đi, đừng nhìn lại phía sau
Anh sẽ đi, vừa đi vừa huýt sáo
Dẫu trái tim ngập tràn giông bão
Anh đã quen vui những lúc rất buồn…
Ai gọi ? Nghe như là tiếng em
Tôi vùng đứng dậy, chạy ra thềm
Im đường. Im gió. Im cây cỏ
Chỉ khổ lòng tôi không lặng im…
Dòng sông một bờ
Nguyễn Khắc Thạch
Có một dòng sông mang tên em
Dòng sông anh tự đặt
Xin mùa thu chiếc lá làm thuyền
Có một dòng sông trôi vào lãng quên
Nước trong như nước mắt
Điều chưa nói mà sao thấy mất
Có một dòng sông chỉ có một bờ
Phía bờ kia quay mặt
Dòng sông anh không qua được bao giờ…
Con cò đi uống rượu đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Còn anh chả uống ngụm nào
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em
Vẽ hình em lên cát
Rồi hôn em một phát
Ôi cuộc đời chua chát
Toàn là đất với cát…
cho anh vay một nụ cười
mai anh xin trả em mười cái hôn
Khi chưa yêu anh hãy còn là đá
Đá mồ côi và đá hoang sơ
Rồi em đến, tình yêu như lửa
Thiêu đốt anh thành anh của bây giờ
Anh tan trong em như tan trong nước
Nồng nàn hơn và đằm thắm hơn lên
Em lại trách sao anh không là đá
Đàn ông sao lại thế, yếu mềm
em yêu anh vâng chỉ thế thôi
đơn giản như ngày xưa chung lối
đơn giản như hơi thơ ngày xuân
em yêu anh vâng chỉ thế thôi
không ân cần không lời say đắm
đi bên anh khe khẽ miệt mài
anh cứ trách rằng tình yêu không đủ
giữ chân anh khoảng khắc xuân xanh
anh cứ trách lòng em không say đắm
chẳng ngọt ngào những tiếng thân thương
em không thể nói những lời say đắm
nhưng lòng em anh chẳng thấy sao anh
trong ánh mắt là muôn ngàn nỗi nhớ
là tình yêu chỉ biết đến mình anh
anh ra đi không lần quay lại
em một mình băng giá bởi mùa đông
những cơn gió không còn là thương mến
bởi xa anh gió cũng lạnh lùng
mây không còn là dòng thơ lơ đãng
chỉ là mây ngăn trở nỗi nhớ xa
em chẳng còn là em riêng ai nữa
chỉ là em bóng dáng của thời xưa
và nỗi nhớ về người không trở lại
chút miệt mài năm tháng đã qua đi
Trên đời này tôi chẳng tốt hơn ai
Nhưng ngày xưa em yêu tôi vì thế
Em tưởng tôi siêu thường như thể
Trên đời này tốt nhất là tôi
Trên đời này tôi chẳng xấu hơn ai
Nhưng giờ đây em không tin điều đấy
Em chỉ thấy tôi sai vì vậy
Trên đời này xấu nhất là tôi…
Không biết trên đời này xấu nhất có phải là mình không nhỉ??
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Còn anh chả uống ngụm nào
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em
Vẽ hình em lên cát
Rồi hôn em một phát
Ôi cuộc đời chua chát
Toàn là đất với cát…
cho anh vay một nụ cười
mai anh xin trả em mười cái hôn
Khi chưa yêu anh hãy còn là đá
Đá mồ côi và đá hoang sơ
Rồi em đến, tình yêu như lửa
Thiêu đốt anh thành anh của bây giờ
Anh tan trong em như tan trong nước
Nồng nàn hơn và đằm thắm hơn lên
Em lại trách sao anh không là đá
Đàn ông sao lại thế, yếu mềm
em yêu anh vâng chỉ thế thôi
đơn giản như ngày xưa chung lối
đơn giản như hơi thơ ngày xuân
em yêu anh vâng chỉ thế thôi
không ân cần không lời say đắm
đi bên anh khe khẽ miệt mài
anh cứ trách rằng tình yêu không đủ
giữ chân anh khoảng khắc xuân xanh
anh cứ trách lòng em không say đắm
chẳng ngọt ngào những tiếng thân thương
em không thể nói những lời say đắm
nhưng lòng em anh chẳng thấy sao anh
trong ánh mắt là muôn ngàn nỗi nhớ
là tình yêu chỉ biết đến mình anh
anh ra đi không lần quay lại
em một mình băng giá bởi mùa đông
những cơn gió không còn là thương mến
bởi xa anh gió cũng lạnh lùng
mây không còn là dòng thơ lơ đãng
chỉ là mây ngăn trở nỗi nhớ xa
em chẳng còn là em riêng ai nữa
chỉ là em bóng dáng của thời xưa
và nỗi nhớ về người không trở lại
chút miệt mài năm tháng đã qua đi
Trên đời này tôi chẳng tốt hơn ai
Nhưng ngày xưa em yêu tôi vì thế
Em tưởng tôi siêu thường như thể
Trên đời này tốt nhất là tôi
Trên đời này tôi chẳng xấu hơn ai
Nhưng giờ đây em không tin điều đấy
Em chỉ thấy tôi sai vì vậy
Trên đời này xấu nhất là tôi…
Không biết trên đời này xấu nhất có phải là mình không nhỉ??
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet