Thơ buồn đêm
ngồi buồn trông hướng phương xa
đêm khuya còn lại mình ta với đời
ngồi đây ta đếm sao trời
một mình lẻ bóng ở nơi quê người
làm sao có thể mỉm cười
khi ta là một con người cô đơn
làm sao người hiểu ta hơn
làm sao vơi bớt nỗi cô đơn này
làm sao có những tháng ngày
chia bùi sẻ ngọt đắng cay cuộc đời.
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet