Thành phố từ đó không còn em nữa
Thành phố từ đó không còn em nữa
Có một thời như thế, chúng mình yêu
Thành phố nơi nào cũng in dấu chân hai đứa
Cả tiếng ve cũng thành nỗi nhớ
Những vuông cỏ xanh như những mảng rêu buồn
Anh nắm tay em đi suốt những hoàng hôn
Nụ hôn vội góc giảng đường tối muộn
Cả vòng tay ôm xuyên qua sương mù sáng sớm
Lúc ngả đầu vào nhau quán vắng ban trưa
Chúng mình đã hứa hẹn điều gì với nhau chưa?
Mà tên hai đứa lồng vào nhau trên thân cây phượng vỹ
Hoa cứ đỏ để bây giờ rối nghĩ
Thành phố bơ vơ một nụ cười buồn
Thành phố giấu em vào những trận mưa tuôn
Nơi quán cũ anh ngồi chờ dạo đó
(Bây giờ quán ấy chỉ còn trong nỗi nhớ)
Và em….
Đã hứa với nhau bằng những nụ hôn mềm
Nên nỗi nhớ bật lên thành tiếng gọi
Tiếng gọi lẫn trong mưa, nỗi nhớ buồn như nắng
Anh còn biết đi đâu?
Anh còn biết đi đâu khi mọi con đường
Đều nhắc anh về một thời như thế
Hoàng Anh Tú
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet