Tha thứ
Ghét anh quá ! sao anh trễ hẹn?
Để em đây mắc cở với người
Nhìn họ đang âu yếm, cười vui
Em ngượng nghịu, cắn môi suy nghĩ :
“Anh đến trễ! Vô tình ? cố ý” ?
Em không còn lý trí giải phân
Phải chăng em bạc phước vô phần ?
Tình không được anh yêu trọn vẹn ?
Chiều dần buông, anh rồi chợt đến
Em quá mừng, e thẹn cúi đầu
Lời lỗi xin, anh nói một câu
Em cảm động, ngã đầu tha thứ
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet