Tám lời nói dối của mẹ
*Bạn biết không khi tôi còn là một cậu bé
Tôi lớn lên trong nghèo khó cơ hàn
Những bữa cơm chúng tôi chẳng đủ ăn
Mẹ thương tôi thường nhịn cơm một bữa
Dành phần tôi ăn cho mau lớn thành người
Nếu có hỏi… sao mẹ không ăn cùng?
Mẹ mỉm cười: “Mẹ ăn rồi con ạ”
Con ăn nhé, mẹ chẳng đói đâu
Đó mẹ tôi lần đầu nói dối
Và chúng tôi lớn khôn thêm mỗi tuổi
Cơm chẳng đủ ăn mẹ ra đầm bắt cá
Về nấu canh chua cho mấy đứa dậy thì
Nó ăn rồi nhằn cái đầu chê cứng
Mẹ ngồi bên chỉ lặng lẽ cười
Nhặt đầu cá mẹ ăn phần sót lại
Tôi thấy thế vội gắp phần thân cá
Mẹ ăn đi con phần mẹ đây này
Mẹ lại cười rằng con cứ ăn đi
Mẹ của con chỉ thích ăn đầu cá
Tôi ngây thơ tin rằng mẹ nói thật
Biết đâu rằng mẹ nói dối lần hai
Các con mẹ đi học chẳng có tiền đóng phí
Nai tấm lưng gầy mẹ chẳng quản ngày đêm
Cặm cụi dán từng hộp diêm mỗi tối
Mùa đông lạnh tôi giật mình tỉnh giấc
Thấy tấm lưng còng mẹ bên ngọn đèn dầu
Tôi thương quá nói mẹ ơi thôi đi ngủ
Sáng ngày mai mẹ còn dậy đi làm
Mẹ chỉ cười: ‘Con cứ ngủ ngoan đi”
Mẹ mất ngủ, nên không buồn ngủ
Có ai nghĩ mẹ nói dối lần ba?
Lớn hơn nữa tôi thi vào trung học
Mẹ nghỉ làm để chăm sóc tôi luôn
Trời mùa hạ, nắng chang chang đổ lửa
Mẹ lặng lẽ ngóng chờ từng khắc phía phòng thi
Tiếng trống trường vừa vang lên giục giã
Báo hết giờ mẹ ào đến ôm tôi
Trong tay mẹ là bình trà pha sẵn
Ướp hương hoa từ tuần trước tặng tôi
Nhìn thấy mẹ bờ môi khô nứt nẻ
Tôi rót trà mời mẹ tôi cùng uống
Mẹ vội bảo: “Uống đi con, mẹ đâu có khát”
Lần thứ tư mẹ nói dối với tôi
Rồi một ngày cha lâm bênh qua đời
Mẹ vất vả thêm một thiên chức mới
Vừa làm mẹ lại thêm thiên chức cha
Thấy cuộc sống mỗi ngày thêm khốn khó
Có người thương nên đã giúp mẹ tôi
Nhìn cảnh đời họ khuyên mẹ tái giá
Nhưng trái tim mẹ sắt đá làm sao?
Mẹ nói rằng: “Mẹ chẳng cần tình yêu”
Có các con mẹ đã đủ lắm rồi
Mẹ của con lại là nói dối lần năm
Khi con mẹ khôn lớn rồi lập nghiệp
Mẹ nghỉ hưu nhưng vẫn tiếp tục làm
Nhưng một thân lại mắt mờ chân chậm
Anh chị tôi thương gửi biếu chút tiền
Phụng dưỡng mẹ nơi quê nhà nương náu
Mẹ không nhận lại còn đem gửi trả
Và nói rằng con ơi mới ra đời
Con sẽ cần rất nhiều khoản chi đó
Mẹ đi chợ vẫn tiền tiêu đủ
Đâu túng thiếu mà con thừa gửi mẹ?
Đó mẹ tôi lần thứ sáu trong đời
Lại nói dối mình không hề túng thiếu
Bản thân tôi là một thày giáo trẻ
Cố gắng rồi cũng đỗ đạt thành công
Học thạc sỹ trong một trường danh tiếng
Và thành công trên đất Mỹ xa vời
Tôi muốn đưa mẹ sang bên này phụng dưỡng
Nhưng mẹ tôi đâu có muốn phiền
Mẹ bảo mẹ không muốn đi đâu cả
Mẹ đã quen cuộc sống quê nhà
Đó cũng là lời nói dối thứ bảy
Nhiều năm qua rồi mẹ tôi cũng đã già
Rồi ốm đau, mẹ mắc thêm trọng bênh
Hay tin vậy tôi vội đáp máy bay
Về bên mẹ mà quặn mình thương xót
Biết tôi về mẹ gượng cười mở mắt
Cố gắng thều thào rồi mẹ nói với tôi:
“Con đừng lo, mẹ chẳng đau chút nào”
Sau câu nói rồi mẹ tôi nhắm mắt
Và ra đi thanh thản với cha tôi
Để lại tôi câu nói dối thứ tám
Với cả cuộc đời chịu đựng…
Thương con*
Sưu tầm
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet