Nợ …
Mắc nợ đời, nên mới khổ thân anh
Từ thuở rước người dưng về làm vợ
Lúc mới gặp, em cười duyên dễ sợ
Cưới nhau về, là cục nợ đời anh!
Nhớ ngày xưa em nhỏ nhẹ, hiền lành
Anh cáu gắt em lựa lời khuyên bảo
Nay có con, không muốn thành bà lão
CôTấm ngày xưa đã thành CÁM mất rồi
Em bây giờ đâu rạng rỡ màu môi
Đôi má phấn, cũng đâu còn tô vẽ
Anh không thích, em như thời son trẻ
Đi ra đường có kẻ ngẩn người ngơ
Giận lắm rồi, nhưng anh phải làm ngơ
Em có biết lòng anh đau như cắt
Gái một con thì trông mòn con mắt
Thương em nhiều, anh giận lắm biết không
+Nguyễn Nhân
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet