Như một thói quen
NHƯ MỘT THÓI QUEN
Tác giả: Thiên Gia Bảo
Một buổi sớm anh giật mình thức dậy
Vòng tay ôm âu yếm chẳng nữa rồi
Ly cà phê cạnh chiếc ghế hay ngồi
Nay chỉ còn góc bàn nằm hiu quạnh…
Không áo ấm choàng vai cho bớt lạnh
Chẳng nụ cười thầm to nhỏ bên tai
Lời nũng nịu con nắng đã đổ dài
Bình minh rồi tình yêu ơi dậy nhé…!
Căn gác trống bồi hồi lên ngực trẻ
Chiếc phôn nằm quạnh quẽ một góc tường
Tờ báo cũ nhàu co rúm đáng thương
Đôi dép cũng thất lạc đâu một chiếc…
Hôm nay ngày nắng mưa nào ai biết
Bữa sáng chi không thấy sực hương nồng
Chẳng câu hát tê tái cả căn phòng
Chỉ còn anh với bóng mình lặng lẽ…
Từ ngày em đi về cùng Cha Mẹ
Anh âm thầm sống đơn độc lẻ loi
Trái tim như đã theo gửi em rồi
Nơi xa ấy chắc lạnh lùng nhiều lắm…!
Em nằm gió phơi sương miền hoang vắng
Nghĩa trang buồn trăng khuất nẻo bơ vơ
Vì sao lạc vào đêm tối thẫn thờ
Anh đến thăm trút cùng em sầu tủi…
Trời vô tình chia ly mình em hỡi
Tuổi còn xanh vừa thắm đượm duyên đầu
Mà phận kiếp chẳng cho được gần nhau
Mang cách ngăn để muôn đời đau khổ.
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet