Nhớ những chiều xưa
Đưa em xuống phố chiều xưa ấy
Tóc mây hờ hững phủ vai gầy
Tôi thấy em cười đôi mắt liếc
Ai còn đứng đợi dưới hàng cây
Tôi nhớ có lần em lặng lẽ
Nhìn lá vàng rơi theo gió bay
Em nghe trong gió lời nhắc nhở
Đừng làm rơi mất tuổi thơ ngây
Tôi nhớ có lần em bật khóc
Khi hoa phượng đỏ bổng rơi đầy
Phủ kín sân trường chiều hiu quạnh
Em sợ ngày mai mình chia tay
Những chiều xưa ấy giờ xa lắm
Trôi mất về đâu đã bao ngày
Có nhớ xin về thăm chốn cũ
Sân trường còn đó tuổi thơ ngây….
Xuân Mai
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet