Nhớ người dưng
Tình chưa vẹn, ta chia đôi lối rẽ
Ở phương này có vui vẻ gì đâu
Nhớ người ta mà cái bụng cứ rầu rầu
Đêm góc nhỏ, ôm gối sầu bầu bạn
Hiểu cho anh! trang thơ tình trút cạn
Mấy thu rồi như nắng hạn chờ mưa
Nhớ người xưa, ôi biết nói sao vừa
Hoài mắt mỏi, như mưa chiều tháng bảy
Hạ qua đi, buông khối sầu đọng lại
Gió thu về, như gọi mãi tên em
Lá vàng rơi, buông khẽ động bên thềm
Chân ai bước, hay nỗi niềm vọng tưởng
Thời gian trôi, mấy thu rồi xuôi ngược
Lối đi về cũng lặng lẽ rêu phong
Ngóng về đâu ? nghe đau xé cõi lòng
Dòng thơ ngắn, nỗi lòng “em có biết ?
Nguyễn Nhân
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet