Nhớ anh – Thanh Vân
Bao năm rồi anh vẫn mãi xa xôi
Đêm lạnh vắng làm bé ngơ ngẩn nhớ
Có đôi lúc lòng bé nghe chợt sợ
Sợ một ngày tim ngớ ngẩn đi hoang
Anh ở đâu giữa bụi bặm trần gian?
Sao để bé một mình ôm gốc chiếc
Hương bằng lăng dậy một trời tha thiết
Thoảng bên đời tang tóc một màu mây!
Biết chăng anh : tim bé mãi đọa đày!
Mãi yêu anh với tình yêu day dứt
Bé chẳng thể bước ra đời sống thực
Lãng quên anh, đón nhận một tình yêu
Có lẽ ngày xưa quen được cưng chìu
Được sống giữa biển tình mênh mông quá
Anh yêu bé, một tình yêu đến lạ
Chỉ âm thầm lặng lẽ tặng và cho
Bé nhớ anh như bến nhớ con đò
Trái tim nhỏ bị anh mang đi mất
Anh yêu bé với tấm lòng chân thật
Sao chẳng cùng xây dựng một tương lai?
Bé đợi anh đằng đằng những năm dài
Phút vô tâm, anh làm người quá cố
Giữa hoang lạnh, bé hét khan cái cổ:
Anh đành lòng bỏ bé một mình sao ?
THANH VÂN.
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet