Mong manh
Dòng thời gian cứ thế trôi lặng lẻ
Chút tình sầu cũng nhẹ bước phiêu diêu
Giờ còn đâu những khoảnh khắc thương yêu
Gởi nhớ thương thấm sâu trong tuyệt vọng…
Tình là thế mong manh như sương đọng
Sáng lung linh nhưng cũng dể vỡ tan
Vì thế nên duyên nợ rẽ đôi đàng
Để đông lạnh em chạnh lòng buốt giá…
Anh hởi anh ! mùa xuân về trên lá
Những màu xanh mơn mởn của chồi non
Em mong anh thôi hãy hết tủi hờn
Tay đan tay nồng ấm xua hiu quạnh…
Sương thấm rơi ngoài trời nghe sao lạnh
Lạnh sương mù không bằng lạnh tâm can
Ngồi nơi đây sao hồn mãi miên man
Và chẳng hiểu anh có cùng tâm trạng…
Tâm hồn em vốn vô cùng lãng mạn
Vốn thật lòng mơ một chốn bình yên
Vẫn trong tim mãi luôn hoài ước nguyện
Ước một đời yêu mãi chỉ người thôi…
Nhưng cuộc đời sao mãi cứ dần trôi
Trôi tất cả ước mơ vào dĩ vãng
Áng mây mù xin đừng trôi lãng đãng
Thắp tơ lòng cho ánh sáng bừng lên…
Tôi bây giờ sẽ cố nhé mà quên
Vì ước nguyện sao mà MONG MANH quá !
ST
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet