Mơ ước đơn sơ
Anh mơ ước mình chơi trò giân dỗi.
Để em hờn, khóe mắt lệ long lanh…!
Anh say ngắm từ chiều cho đến tối.
Rồi giữa khuya,,, ta lại sẽ làm lành.
Đôi mắt đẹp, trữ tình khi đẫm lệ..!
Môi cong cong,, mòng mọng,,, nhạt màu son.
Mặc anh dỗ, em dỗi hờn mặc kệ…
Mặc tim anh buồn héo đến mỏi mòn…
Em có biết? Ấy vậy mà hạnh phúc!…
Trong đất trời,,, dường chỉ có hai ta.
Em hờn dỗi, anh đói tình rời rã…
Sợ nắng hồng làm héo úa,, tàn hoa..
Em có biết? Giờ chỉ mình anh nhớ,,!! …
Mưa nhạt nhòa, ướt đẫm cả hồn thơ.
Từng tiếng nấc,,, nghẹn theo từng hơi thở..
Đêm lạc loài, lặng lẽ giữa bơ vơ……
Em có biết? Nhiều đêm rồi thức trắng?
Tình giãy chết, anh nốc từng giọt đắng.
Trong yên ả, giữa trời đêm tĩnh lặng.
Hồn rưng rưng, môi mằn mặn giọt buồn…
Thôi em nhé! Có lẽ từ đây hết….
Hết vợ chồng, hết duyên nợ, hết yêu đương…
Mùa Thu tới cũng lại mùa Thu chết…
Lá rụng rồi cây mãi vẫn còn thương…..!!!
Thơ:+Nguyễn ngọc Hồng Phước
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet