Kẻ thứ ba
Kẻ thứ ba
Đêm nào tôi cũng chờ tin nhắn
Của một người tôi hết mực yêu thương
Nhưng buồn rằng người đó nào đâu biết
Vẫn điềm nhiên, chẳng vương vấn, lụy sầu
Tôi hận mình, tuy là người tới trước
Nhưng nhát gan, nên chẳng dám nói ra
Cứ im lặng, ngỡ người ta đã thấu
Thế mà giờ mình là kẻ thứ ba
Người đó vẫn hồn nhiên, nào biết
Rằng tôi thương người đó rất nhiều
Vẫn canh cánh bên lòng da diết
Biết bao giờ mới nói được ra đây?
Làm sao xóa được hai chữ “bạn thân”?
Để níu lại cho gần thêm, bạn nhỉ
Khoảng cách hai ta ngày càng xa quá
Có lẽ nào là mãi mãi, bạn ơi!
Tâm Bình
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet