Hai người bạn thân nhất
Khi ấy tôi khoảng chừng năm tuổi đang huyên thuyên kể với mẹ, lúc đó đang quỳ gối lau sàn nhà, về cô bạn mới ở trường. Bỗng, mẹ ngước nhìn tôi và hỏi: “Hai người bạn thân nhất của con là những ai?”. Tôi không chắc lắm. Tôi chơi với thằng cu Tí từ lúc 3 tuổi, và tôi thật sự thích bé Na. “Cu Tí và bé Na”.
Mẹ tôi ngừng tay, “Vậy Bim và Bím thì sao?”.
Hai người chị của tôi? “Con không biết ai là những người bạn tốt nhất của họ”, tôi nói.
“Không”, mẹ tôi nói. “Ý của mẹ là tại sao hai chị không phải là những người bạn tốt nhất của con?”.
Lúc đó, ý nghĩ hai người chị sẽ trở thành những người bạn thân nhất dường như xa lạ đối với tôi. Chúng tôi đánh nhau suốt ngày vì tranh nhau đồ chơi, thức ăn; hay cãi nhau chí chóe chỉ vì những chương trình truyền hình yêu thích. Làm thế nào mà họ lại là bạn tốt của tôi được? Họ không cùng độ tuổi với tôi. Và chúng tôi đều có bạn bè riêng ở trường.
Nhưng mẹ không để ba đứa chúng tôi quên điều này: Chị em là những người bạn suốt đời. Bà thường xuyên nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã may mắn như thế nào. Bằng nhiều cách tinh tế và khác nhau, bà khuyến khích chúng tôi gần gũi nhau hơn. Bà không bao giờ tỏ ra yêu thương đứa nào hơn đứa nào, cũng như không tạo ra sự ghen tị hay buồn lòng giữa chị em chúng tôi. Bà luôn dẫn chúng tôi cùng nhau đi xem phim, tắm biển, mua sắm, vì thế chúng tôi có những sở thích giống nhau. Và khi chúng tôi đến tuổi thiếu niên, bà luôn công bằng khi xử phạt chúng tôi.
Cũng như những anh chị em khác, chúng tôi không phải lúc nào cũng hòa thuận. Nhưng đâu đó trong những lời dạy của mẹ, những chuyến du ngoạn gia đình và những ký ức gắn bó, chúng tôi nhận ra rằng mẹ đã đúng. Giờ đây, tôi chia sẻ mọi thứ với những người chị của mình chứ không ai khác. Chị cả và tôi cùng tham gia cuộc thi chạy việt dã của thành phố, thậm chí hai chị em chúng tôi còn nắm tay nhau khi băng đến đích. Khi chị hai lấy chồng, tôi là phù dâu chính. Ba chị em chúng tôi tin tưởng lẫn nhau cùng với những bí mật lớn nhất.
Vậy là đã 23 năm kể từ lần đầu tiên mẹ hỏi tôi: “Ai là hai người bạn thân nhất của con?”. Giờ đây, bà không cần phải hỏi điều đó, bởi bà đã biết câu trả lời.
Mẹ tôi ngừng tay, “Vậy Bim và Bím thì sao?”.
Hai người chị của tôi? “Con không biết ai là những người bạn tốt nhất của họ”, tôi nói.
“Không”, mẹ tôi nói. “Ý của mẹ là tại sao hai chị không phải là những người bạn tốt nhất của con?”.
Lúc đó, ý nghĩ hai người chị sẽ trở thành những người bạn thân nhất dường như xa lạ đối với tôi. Chúng tôi đánh nhau suốt ngày vì tranh nhau đồ chơi, thức ăn; hay cãi nhau chí chóe chỉ vì những chương trình truyền hình yêu thích. Làm thế nào mà họ lại là bạn tốt của tôi được? Họ không cùng độ tuổi với tôi. Và chúng tôi đều có bạn bè riêng ở trường.
Nhưng mẹ không để ba đứa chúng tôi quên điều này: Chị em là những người bạn suốt đời. Bà thường xuyên nói với chúng tôi rằng chúng tôi đã may mắn như thế nào. Bằng nhiều cách tinh tế và khác nhau, bà khuyến khích chúng tôi gần gũi nhau hơn. Bà không bao giờ tỏ ra yêu thương đứa nào hơn đứa nào, cũng như không tạo ra sự ghen tị hay buồn lòng giữa chị em chúng tôi. Bà luôn dẫn chúng tôi cùng nhau đi xem phim, tắm biển, mua sắm, vì thế chúng tôi có những sở thích giống nhau. Và khi chúng tôi đến tuổi thiếu niên, bà luôn công bằng khi xử phạt chúng tôi.
Cũng như những anh chị em khác, chúng tôi không phải lúc nào cũng hòa thuận. Nhưng đâu đó trong những lời dạy của mẹ, những chuyến du ngoạn gia đình và những ký ức gắn bó, chúng tôi nhận ra rằng mẹ đã đúng. Giờ đây, tôi chia sẻ mọi thứ với những người chị của mình chứ không ai khác. Chị cả và tôi cùng tham gia cuộc thi chạy việt dã của thành phố, thậm chí hai chị em chúng tôi còn nắm tay nhau khi băng đến đích. Khi chị hai lấy chồng, tôi là phù dâu chính. Ba chị em chúng tôi tin tưởng lẫn nhau cùng với những bí mật lớn nhất.
Vậy là đã 23 năm kể từ lần đầu tiên mẹ hỏi tôi: “Ai là hai người bạn thân nhất của con?”. Giờ đây, bà không cần phải hỏi điều đó, bởi bà đã biết câu trả lời.
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet