Đừng nhé anh
Đừng nhé anh
Thêm một lần thả nỗi nhớ đi hoang
Trăng vàng vọt gối đầu bên cửa sổ
Góc phố nghiêng lặng im buồn muôn thuở
Bóng anh dần chìm khuất nẻo sơn khê.
Đường hoa xưa phai nhạt lối đi về
Trời mưa bụi cho sầu vương khóe mắt
Vào thu chưa sao heo may rát mặt
Lạnh se lòng em nhớ anh hơn.
Vườn địa đàng còn quên nhớ những nụ hôn
Hiểu sao hết bờ môi run tê tái
Em yếu mềm vì em là con gái
Cần có anh lau nước mắt đêm khuya.
Em thả đi nỗi nhớ ấy trong mưa
Còn vương một chút buồn khờ dại
Đừng buông tay để xa nhau mãi mãi
Cuối chiều rơi nhặt lấy nỗi cô đơn!
Khánh Ly
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet