Dùng dằng
Em đi rồi, thành phố bỗng buồn tênh,
Anh đứng mãi mà lòng ngơ ngác.
Biết về mô chiều hoàng hôn gần tắt,
Phía người thương trời cháy đỏ màu mây.
Em vừa mang nắng đến nơi đây,
Lại chợt đi về miền gió Chướng.
Hai phương trời, vừa hé chùm hoa phượng,
Cái nắng đầu hè, đôi má em hây hây.
(MH)
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet