Cố Nhân!..
Nhớ người xưa!! ta lật dòng dĩ vãng..
Xếp tâm tư…bải hoải giữa bụi đời
Ta ngược gió mặc cho hồn phiêu lãng
Gửi lại em…một nguyện ước chiều tàn!
Đạp đất bằng! ta ngó.. mồ dĩ vãng…
Ngóng chiều hoang gửi gió chút bụi hồng
Còn sót lại trong vần mây ký ức
Xóa nỗi đau ta vụt sáng …chói lòa!!
Sao phải thế!! Sao ta lại phải thế???
Buồn làm chi khi ký ức tràn về
Ký ức xưa!! những vết dao băm bổ???
Khiến trí trai! đã gục ngã một thời…
Ta hận em!! Hay ta hận số kiếp
Giết tình ta bằng lụa gấm ngọc ngà
Hay tại bởi..thân ta…ôi!.. nghèo quá..
Nên suốt đời ta chẳng có được em!??Ta khỏa buồn trong tâm tư trầm lắng
Đếm thời gian để ném chút tình sầu
Và giải phóng tâm hồn bị giam hãm
Vì chữ “Tình” khắc khoải mãi chưa nguôi
Ở trời Tây…trong lụa là gấm vóc
Em có còn nhớ tới chút tình xưa
Của chiều thu bên “Dinh Thống Nhất”…
Em giận hờn!..anh lẽo đẽo theo sau!!…
Dĩ vãng xưa thu còn vương trong nắng
Hắt hiu buồn dõi mắt ngóng tìm em
Anh tìm mãi, tìm em trong vô vọng
Đành trở về…gặm nhấm nỗi cô đơn!
Đâu chỉ thế….tình ơi! đâu chỉ thế!..
Sao lâu rồi… mà lệ nát tâm can
Ta đã chôn trong mồ sâu dĩ vãng!!
Sao bất thần!! ngóc dậy…khóc than!
VC
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet