Có một ngày tôi sẽ hết làm thơ
Có một ngày tôi sẽ hết làm thơ
Khi tất cả mộng mơ vụt hoá thành vô nghĩa
Mỗi sáng soi gương
nhìn chính tôi nhếch môi cười mai mỉa
Chậm bước buồn
đâu biết nơi nào là phía của riêng tôi…!
Khúc sông nào
nhận chiếc lá vàng theo nước cuốn trôi trôi
Ngọn cỏ nào
nắng đốt cháy khô lưng chừng đồi trải nghiệm
Có giấc mộng thường
trong phút giây trở nên phù phiếm
Mười ngón tay gầy
đan nhau vào hoài niệm cô đơn…!
Thơ đã mất hồn nên chẳng còn biết viết gì hơn
Hay trút bi thương
lên những câu từ chập chờn hoang hoải
Muốn lầm lũi đi
mà sao cứ ngoảnh đầu ngoái lại
Như con thuyền
giữa biển đời gãy chèo lái lênh đênh….
Theo sóng cuộn bão đưa về muôn hướng bập bênh
Ghé bãi bờ xa
cũng chênh vênh bên vách sầu dựng đứng
Dấu hỏi mọc lên
lẫn dấu than kèm theo cả vô vàn chấm lửng
Ngày đá mềm đi… đôi chân cứng đã xụi rồi !
Và nỗi niềm sẽ hết đẫm thơ tôi
Chỉ có tiếng chuông
cuối hoàng hôn gióng giả hồi nuối tiếc
Giọt lệ lăn tròn rơi từ đôi mắt biếc
Sẽ đến một ngày
dẫu ngậm ngùi tôi cũng đành giã biệt hồn thơ!
( Chuột Yêu Gạo )
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận
Tweet